Còn nhớ những ngày cuối năm 2012, khi những giờ lên sóng trực tiếp trên kênh truyền hình TP. HCM (HTV9) đang được sếp lịch dồn dập, cũng là lúc bản thân thấy mình thiếu điều gì đó, Tôi là người thường chọn dừng lại để nghĩ và tìm cho ra câu trả lời về việc: “Điều mình đang làm có ý nghĩa ra sao”? thay vì cứ lao theo những gì trước mắt dù nó có huyền ảo hay lấp lánh cỡ nào.
Tôi đam mê nghề dẫn chương trình, tôi khát khao cháy bỏng được ngồi vào chiếc bàn “quyền lực và đáng mơ ước”của bao người trong vai trò MC truyền hình, được sờ vào cái cue (máy nhắc thoại) và lật từng trang kịch bản, những lúc ấy, công nhận tôi thấy mình đầy bản năng và đầy quyến rũ.
Mục lục nội dung
Tôi muốn được dùng giọng nói và khả năng của mình để truyền đi thông diệp một cách mạnh mẽ và cuốn hút người xem bằng trái tim sâu sắc và một khối óc tỉnh táo.
Những kỳ vọng ấy đã dần được tôi thực hiện một cách từ tốn và đầy kiên nhẫn, cần mẫn và chưa một lần từ bỏ, tôi đi không vội nhưng tôi đi rất bền bỉ, từ khi là cô bé 16-17 tuổi từng ngày góp nhặt, cất giữ để nuôi nấng ước mơ. Tôi học hỏi và không ngừng vươn lên giữa không ít lần gục ngã. Rồi sau những lần thất bại ấy tôi rút ra được một chân lý cho những gì tôi theo đuổi
“Thành công là biết nắm giữ cơ hội được tạo ra từ thất bại. Thật may vì tôi không từ bỏ”
Hơn 02 năm theo đuổi đam mê ở nơi phồn hoa ấy, người đông đúc, đâu đâu cũng nhộn nhịp, ấy vậy mà tôi thấy mình chẳng hề bình yên, tôi bắt đầu đi tìm câu trả lời cho cái gọi là An yên trong tâm hồn, tôi bắt đầu thấy Má tôi bổng già nhanh, tôi sợ hãi những đêm dài lắm mộng, đặt lên bàn cân, tôi biết tôi sẽ phải gác đam mê xuống và tìm một hướng đi mới cho mình, nơi đó có thể sẽ không còn là tôi của cảm giác được khán giả chờ đợi mỗi giờ lên sóng, không còn là tôi với quần là áo lượt, được chăm chuốt được điểm phấn tô son nhưng sẽ là tôi hạnh phúc với lựa chọn của mình – tôi chưa bao giờ hối hận với những quyết định mình đã đi qua. Tôi nộp đơn xin thôi việc. Cảm ơn “Má” là một phần đầy mạnh liệt cho quyết định của tôi.
Sài gòn dạo ấy buồn hơn những gì tôi nghĩ, tôi biết tôi yêu nó thật nhiều. Tôi gọi Sài gòn là người tình của tôi. Tôi mê đắm những buổi sáng sớm chạy xe đi làm về trên con đường Võ Văn Tần thanh vắng, nó khác Đà Nẵng của tôi ở những lúc kẹt xe, những lúc chạy show mà sợ trễ giờ, đi đường sợ giật túi nên thể nào cũng như đứa quê lên tỉnh ôm khư khư vào người, nhưng tôi vẫn dung thứ cho nó với vô vàng lý do bóng bẩy, vì Sài Gòn hoa lệ, vì Sài Gòn cần những hơi thở gấp và nhịp của thời đại vì Sài Gòn có những trái tim thương tôi và ngược lại làm tôi thương nhiều lắm, từng trái tim ấy tôi nhớ như in mỗi nét cười, những ánh mắt và những sự gởi trao đầy tin tưởng, tôi chọn cách không bao giờ quên họ như là sự biết ơn tận đáy lòng bởi họ là quá khứ rất đẹp của tôi – Sài Gòn là Sài Gòn của riêng tôi.
Tạm biệt người tình, Sài Gòn
Bắt đầu cho hành trình mới của mình, tôi về Đà Nẵng, có nhiều khi Tôi thấy mình may mắn, căn phòng trọ đi xa 3 năm cô chủ vẫn dành nó cho tôi, nhiều lúc nghĩ thầm, mình sống ở đâu cũng được yêu thương, quay về căn phòng của cái thời còn là một cô trợ giảng và rồi cô chuyên viên phòng truyền thông của trường Đại Duy Tân với chiếc bàn làm việc, chiếc tủ đựng đủ mấy bộ đồ đi làm và một chiếc giường nhỏ.
Tôi hoạch định cuộc đời bằng hai chữ “MC”, giờ đây, khi mà đã trải qua những cung bật cảm xúc của nghề, những sân khấu đáng mơ ước đã được bước chân lên, hiểu được Tổ Nghề đã ưu ái cho mình bấy nhiêu là quá đủ thì lúc này, là lúc tôi lại có trong mình một niềm đam mê mới cao cả và tha thiết ơn nhiều, đó là đam mê cho đi những gì mình học hỏi được từ đời, từ nghề từ Thầy cô và từ những người đồng nghiệp đáng mến.
Tôi muốn cho đi cái nghề mà tôi đã có được, tôi nghĩ 7 năm trước để được có những sân khấu dễ dàng như bây giờ là điều nhiều người phải chờ đợi. Đôi khi phải chờ rất lâu, rất lâu.
Tôi muốn cho các em những kỹ năng căn bản và cần thiết để hiểu về nghề hay chí ít để xác định mình có thật sự muốn theo đuổi nó dù nó rất khó khăn hay không? Rồi từ đó “Rồng Tiên Sa Media”ra đời. Đến giờ tôi cũng không nghĩ được, giá trị tôi ban đầu cho người như tôi, người muốn được có ai đó định hướng chỉ lối hay khai phá bản thân mình, giờ lại lan tỏa đến cả những con người không nhất thiết là theo nghề, chỉ cần họ thấy họ cần làm mới mình, họ càn khám phá bản thân học cần trở nên đặc biệt và làm những gì khác biệt hơn là sống an toàn như đã từng, và họ tới với tôi như một món quà dành riêng cho tôi. Tôi cảm ơn tất cả đã ghé ngang qua để làm tâm hồn tôi thêm đầy đặn, tôi biết ơn tất cả.
Cái tên của thương hiệu cũng được rất nhiều bạn bè và học trò đặt câu hỏi, lúc đó, quả thật tôi nghĩ nó rất nhanh – khoảng một tuần cái tên ra đời.
Tôi đi dạo trên đường Bạch Đằng – lúc đó cây cầu Rồng sắp được khánh thành, tôi nhớ là ngày 29/03/2013 Tôi thích cây cầu ấy bởi đầu Rồng hướng ra biển lớn, khí phách và can trường, nó thật sự là biểu tượng của sức mạnh và sự dũng cảm. Tôi nghĩ trong mình có những điều đó hoặc chí ít là mong mỏi được một phần của tinh thần đó nên tôi càng thích nó – Rồng! ngày bé, tôi có được đọc truyền 7 viên ngọc rồng, mê nó lắm!
Tôi có nghe ai đó nhắc tới bãi biển Tiên Sa, tôi mường tượng đến những nàng tiên múa trên bãi cát vàng mịn màn đầy quyến rũ, tôi nghĩ tới vẽ đẹp của sự thanh tao, của đất trời hòa quyện, Bãi Tiên Sa còn là một địa danh rất đẹp, tung hoành ngang dọc là Rồng, nhẹ nhàng mềm mại là bãi cát óng ả Tiên Sa… Bất chợt Rồng Tiên Sa ra đời.
Tôi nhấc máy gọi ngay cho anh họa sĩ – là một trong 10 họa sĩ hàng đầu Việt Nam về vẽ tranh trừu trượng – họa sĩ Nguyễn Tấn Cương, tôi nói mê say về Rồng Tiên Sa, quả thật khó để anh có thể hiểu hết nhưng rồi anh bắt tay sẽ ngay trong đêm. Tôi quả thật bất ngờ về những gì nhận được, tôi quá hài lòng và biết từ nay nó sẽ là linh hồn của tôi, là đứa con tinh thần mà tôi sẽ phải nuôi nấng và chăm bẵm.
Đến lúc tôi nghĩ đến sứ mệnh của Rồng, tôi nghĩ không đắn đo, nơi đây sẽ là nơi cho đi những gì tôi có thể bằng sự nhiệt huyết và lòng say mê, vì vậy nó không gì khác chính là giá trị mà khách hàng, đối tác sẽ nhận được. Đó chính là “Thăng hoa giá trị thương hiệu”, tôi mong muốn khi họ gặp được Rồng là lúc họ sẽ được đắp bồi những gì họ thiếu sót và vun vén để trở nên hoàn hảo mỗi ngày, mỗi sản phẩm, dự án hay mỗi học viên đến với Rồng đều luôn tỷ mẫn và đặc biệt quan tâm, từ cốt cách đến tâm hồn từ năng lực bản thân đến kỹ năng giao tiếp bên ngoài… đó cũng là cách tạo nên giá trị thương hiệu cho chính Rồng suốt 07 năm qua.
Slogan, người tôi tham khảo ý kiến về câu Slogan bằng tiếng anh là Anh Lê Nguyên Bảo – nay là Hiệu trưởng trường Đại học Duy Tân, người mà tôi luôn ngưỡng mộ và học hỏi về tư duy lãnh đạo của anh, được anh tư vấn “Inspire your value” tôi thấy nó phù hợp và ngắn gọn. Tôi cũng suốt ngày gọi điện cho anh trai tôi là Nguyễn Thiện Khiêm – nay là đồng sáng lập thương hiệu Đông trùng hạ thảo Dr Trung, anh suốt ngày nói tôi là đừng gọi phiền phức nhưng tôi cứ gọi và anh chưa bao giờ không bốc máy, một người anh rất đáng tin và đáng mến. Thế là bộ nhận diện thương hiệu ra đời.
Còn một người nữa mà tôi luôn nhớ đến, bạn ấy đã giúp tôi có được linh hồn của thương hiệu trong từng đường nét của Rồng, bạn tên là Đức, là một thiết kế theo tôi nghĩ rất tài ba và giỏi gian bạn chuyển từ thiết kế vẽ tay của Họa sĩ thành bộ nhận diện như bây giờ, bạn vào TP HCM làm việc và từ đó chúng tôi ít gặp nhau. Tôi vẫn luôn thầm cảm ơn vì đã có duyên gặp bạn ấy ở những ngày đầu thành lập công ty. Vẫn rất mong ngày gặp lại bạn.
Đó là cơ nguyên của cái tên và hình ảnh Rồng Tiên Sa ra đời đầy tâm huyết như thế. Nhưng để vững bước trên con đường lập nghiệp, tôi phải cúi đầu cảm ơn những con người đã đi qua cuộc đời tôi dù là hạnh phúc hay khổ đau đề có nghĩa cả. Xin cảm ơn những cộng sự đã từng gắn bó, cảm ơn những con người đã từng ghé qua và cảm tất tất cả mọi người đã ở lại.
07 Năm qua, không ít lần muốn từ bỏ thì tôi luôn lại nghĩ về lý do tôi bắt đầu, về điều tích cực mà hiện tại và tương lai tôi sẽ tạo dựng nên, chính những ý nghĩ ban đầu “có giá trị” ấy đã dẫn lối cho tôi đi đến con đường ngày hôm nay.
Những người tôi muốn cảm ơn đã là một phần của lý do tôi tạo nên Rồng, đầu tiên là 02 người anh đáng kính của tôi, dù một người đã không còn trên cõi đời này nữa nhưng những bài học, triết lý sống tốt đẹp, sự chính trực luôn nhớ mãi trong tôi để suốt đời noi theo 2 anh mà sống.
Người tiếp theo đó là anh bạn thân của tôi, anh ấy bên tôi những ngày đầu lập nghiệp, anh ấy giúp tôi từ những buổi rong ruổi tìm trụ sở đến những buổi chia nhau ổ bánh mì và ly nước mía giữa trưa, anh vẫn còn là bạn thân, anh ấy là cố vấn chiến lược và anh tài xế riêng và thầy tôi …là rất nhiều điều thú vị của cuộc đời tôi, anh là Bố của con gái tôi, và là người tôi nễ phục một đời.
Người tôi muốn nói lời cảm ơn tiếp theo là Chị tôi, chị ấy nhỏ nhắn với một trái tim nhân hậu, chị gắn bó với tôi từ cái ngày Rồng chưa tìm được một nơi ổn định, hai con người xa lạ, gặp nhau, trân quý nhau như thể đã quen từ lâu lắm, tôi nghĩ đó là duyên lành mà ông trời dẫn lối cho tôi. Cảm ơn chị đã lựa chọn ở lại thay vì rời đi cho những lần Rồng mỏi mệt, chị lựa chọn bên em thay vì tìm cho mình những nơi có đầy đủ sự vững chãi cho những ngày tháng đầu em lập nghiệp. Cảm ơn chị đôi lần thay má chăm em và thay em chăm Rồng khỏe mạnh. Chị ấy tên cũng đẹp như tâm hồn – Chị Hoa.
Tôi xin cảm ơn những người đã đến rồi đi, đã đến và ở lại bởi tôi trân quý tất cả mọi người, nhờ bạn, dù có là không còn cùng nhau tiếp tục sứ mệnh nhưng chính các bạn đã tạo nên giá trị của Rồng ngày hôm nay. Tôi vẫn luôn nhớ từng gương mặt và những gì các bạn đã cống hiến, tôi không bao giờ quên. Những cộng sự hiện tại của tôi, những con người cùng tôi đi qua những ngày buồn tẻ nhạt của Covid, nhưng tôi biết các bạn làm việc hăng say hơn ngày thường bởi chúng ta có quá nhiều điều phải thực hiện cùng nhau suốt 2 tháng qua, chúng ta chờ đợi ngày gặt hái thành quả.
Tôi luôn nhớ, luôn cầu mong họ hạnh phúc và thành công, xin được cảm ơn đến đối tác, khách hàng.
Và đặc biệt những sứ giả tuyệt vời nhất của tôi – Học trò nhà Rồng, tôi hay gọi yêu là những Rồng con, nghe yêu yêu làm sao. Tôi mong họ có đủ sức mạnh của Rồng, những móng vuốt dũng mãnh và cả sự mềm mại uyển chuyển trong hành trình uốn lượn bay lên chinh phục những điều mới mẻ của cuộc đời.